Có những nỗi đau... không bao giờ thấy mặt...
Có những lưỡi dao... đâm khôn khéo vô cùng...
Có những nụ cười... nhìn êm mượt như nhung...
Ẩn dấu bên trong... những vết răng mềm, sắc...
Tôi ở đây, bên này vùng ký ức...
Đêm khôn cùng, đêm trải rộng mông lung...
Hành trang xưa, dĩ vãng, có còn không...!?
Lần giở lại, chỉ là... tàn tro nguội...
Có những mùa trăng... không bao giờ trở lại...!?
Có những tình nhân... thôi cuống quýt bên nhau...
Có những hẹn thề... như thể bóng câu...
Qua cửa sổ, ngậm ngùi và... thách thức...!?
Tôi muôn thuở... xin làm người giấu mặt...
Xin làm bụi mờ... phủ kín mảnh gương xưa...
Xin nhặt tơ buồn... mang về dệt thành thơ...
Xin gom hết... những mảnh trăng tàn, vỡ...
Tôi xin là chiếc thuyền để dành chuyên chở...
Những nỗi buồn... của nhân thế mênh mang...
Hãy ném vào thuyền tôi... những loạn cuồng, nghênh ngang...
Hãy rụng vào thuyền tôi... những đêm sầu thênh thang...
Trần Vũ Nguyệt