Diễn đàn lớp A1
>>>>>Hãy ghi danh. Nếu bạn đã đăng kí, hãy đăng nhập.<<<<<
Mọi thông tin liên hệ:
Email: truong_thanhhung2001@yahoo.com
YM: truong_thanhhung2001
Ghi chú: sử dụng Firefox 3.0 trở lên để trình duyệt diễn đàn tốt nhất
Diễn đàn lớp A1
>>>>>Hãy ghi danh. Nếu bạn đã đăng kí, hãy đăng nhập.<<<<<
Mọi thông tin liên hệ:
Email: truong_thanhhung2001@yahoo.com
YM: truong_thanhhung2001
Ghi chú: sử dụng Firefox 3.0 trở lên để trình duyệt diễn đàn tốt nhất
Diễn đàn lớp A1
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn lớp A1


 
Trang ChínhPortal*Tìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Chào mừng bạn đến với forum lớp 9/1.
Các thành viên mới hãy vào đây để báo danh
Top posters
b0yl0v3 (699)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 
kunam.nam (511)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 
change_of_heart (504)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 
tung_nguyen140 (447)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 
joey_ying520 (390)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 
thanhhung192 (386)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 
blue_fox (349)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 
Mandy tran (319)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 
superstar109 (298)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 
jacksparrow (272)
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_lcap1Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) I_voting_barHuyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Vote_rcap1 

 

 Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2)

Go down 
Tác giảThông điệp
change_of_heart
Rất tích cực
Rất tích cực
change_of_heart


Tổng số bài gửi : 504
Ngày tham gia : 26/09/2009
Tuổi : 29
Đến từ : TP HCM

Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Empty
Bài gửiTiêu đề: Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2)   Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2) Icon_minitimeSun Dec 13, 2009 9:25 pm

@ Ulysses – Alfred, Lord Tennyson: Ulysses có nghĩa là khát vọng tìm hiểu thế giới suốt đời
Bài thơ với chất giọng trầm hùng, gợi tưởng những đoạn đường gian nan mà đầy kiêu hùng trên mặt biển bao la của người anh hùng trong chuyến hải hành mười năm đằng đẵng.
Dựng lại hình tượng Ulysses, nhà thơ đã bộc lộ một cảm xúc mãnh liệt về cái thế giới và con người huyền thoại ấy. Qua đó, ta được tiếp cận một không – thời gian lung linh sắc màu, cường tráng, trẻ trung, tràn đầy nhiệt tâm và thừa sự gan dạ.
Với hình thức hóa thân vào nhân vật, tác giả đã bộc lộ tâm sự của Ulysses khi người anh hùng bước vào thời của tuổi già.
Ngoái nhìn những tháng ngày tung hoành ngang dọc thuở thanh xuân, Ulysses tuổi tác vẫn tỏ rõ cái phẩm chất kiên định và đầy nghị lực của mình. Nói khác di, hình ảnh một Ulysses huyền thoại dường như được làm cho gần gũi hơn, hiện thực hơn; và do đó, những tình tiết, tình huống vốn vẫn xa xôi, mờ mịt chợt như bừng sống dậy và được định hình thật rõ nét.
Cũng là hối quang từ huyền thoại chiến tranh Troy, nhưng cũng như bức tranh đời sống được vẽ lại trong Odyssey, ở đây ta được hít thở một bầu không khí không bị vẩn đục bởi khói bụi chiến trường, mà tất cả đã lắng lại, để chỉ còn lặng lẽ cuộc đối mặt giữa bản lĩnh, tài năng, kinh nghiệm của người anh hùng với sức mạnh và quyền lực huyền bí của tự nhiên.
Và như thế, một sự quen biết, với những ấn tượng nhất định đối với một Ulysses muôn vàn trí xảo, đã phải lênh đênh trên vương quốc của thần Neptune suốt bao năm tháng, phải chống chọi đến kiệt sức với bao nhiêu là thử thách, sẽ giúp ta mường tượng một Ulysses hiện đại của Tennyson cụ thể hơn, sống động hơn.
Điều đáng nói ở đây là cái khí phách đẹp đẽ, đáng ngưỡng mộ của người anh hùng đã đủ sức tồn tại và vang vọng qua hàng mấy mươi thế kỉ, và điều dó hẳn là không tách rời cái khát vọng được hiểu biết, được không ngừng khám phá, phát hiện thế giới, dồn mọi nỗ lực, tâm sức vào xây dựng một cuộc sống, một nền văn hóa xứng đáng với chỗ đứng của con người.
Bài thơ như một xác tín về cái bản lĩnh tinh thần kiên định, lạc quan hằng hữu của nhân loại:
“ Giờ đây chúng ta không còn có được sức mạnh cường tráng của những ngày xa xưa.
Nhưng dù cho trời đất có chuyển dời; chúng ta vẫn cứ là như thế, vẫn cứ là như thế.
Cái khí chất sánh kịp những trái tim anh hùng
Có bị làm cho yếu ớt đi bởi thời gian và số phận, nhưng vẫn luôn mạnh mẽ trong ý chí
Để đấu tranh, tìm kiếm, phát hiện, và không bao giờ chịu cúi đầu qui phục”

@Cuộc chiến của những con kiến – Henry David Thoreau: Huyền thoai Troy: ám ảnh trong tâm thức nhân loại về chiến tranh và sự man rợ của nó.
Và có lẽ nhà văn Anh David Thoreau chính là một trong những người luôn bị đè nặng bởi nỗi ám ảnh đen tối ấy.
Trong một dịp rất tình cờ, Thoreau đã được chứng kiến một trận chiến thật sự và rất dữ dội của lũ kiến trong sân nhà. Bọn chúng chia làm hai phe đối địch hẳn hoi: một bên kiến đỏ, và bên kia kiến đen; cũng với những đợt tấn công ác liệt, cũng rượt đuổi, cũng tháo chạy, cắn xé, thương tổn và chết chóc …
Trong một tâm trạng u ám, nhà văn không thể không nhìn thấy ở đó cái dư vị của cuộc chiến giữa quân Achaean, quân Myrmidon với quân Troy. Và dường như lại có cả một chú kiến Achilles đang từ một gò cao quan sát toàn cảnh chiến trường để chuẩn bị xông trận.
Thực tế, ấy là một cuộc chiến tranh diễn ra trong im lặng, chỉ có cảnh hỗn loạn, xô đẩy, giằng xé… của những sinh vật hết sức bé nhỏ. Cũng không thấy mặt đất đầm đìa máu chảy, rền rĩ tiếng kêu la, mà chỉ có những xác chết nằm bất động, hay những kẻ bị thương cố lê lết thoát ra khỏi nơi nguy hiểm , để tránh né những miếng đòn trí mạng của kẻ thù.
Nhưng chỉ chừng ấy thôi, cũng đã quá đủ để khơi dậy nơi người thuật chuyện một tâm trạng hết sức bi đát. Chiến tranh! Cứ ngỡ như không có chiến tranh thì cuộc sống chẳng thể tồn tại được! Từ thuở hoang sơ đến nay, có khi nào mà con người thôi tơ tưởng đến những món chiến lợi phẩm hấp dẫn thuộc về những kẻ dành được thắng lợi?
Kết thúc câu chuyện, Thoreau ngậm ngùi: “Tôi không bao giờ biết được phe nào dành chiến thắng, cũng không hề biết được nguyên do của cuộc chiến, nhưng suốt cả ngày hôm đo, tôi sống trong tâm trạng đầy kích động và đau đớn, vì đã chứng kiến cuộc xung đột, một cảnh tượng dã man và chém giết đồng loại, của một cuộc chiến tranh của chính con người trước cửa nhà tôi”.

@ Đừng có một Troy thứ hai – Butler Yeats: Troy: một tên gọi đồng nghĩa với mất mát, đau khổ và hủy diệt.
Mượn hình ảnh chiến tranh Troy như một biểu tượng gắn liền với những bất hạnh mà con người phải gánh chịu, Yeats đã giãi bày những khắc khoải trong tâm tư mình.
Nhà thơ Ireland ấy yêu say đắm Maud Gonne, một lãnh tụ cách mạng Ireland xinh đẹp. Cô đã cùng những người đồng chí hướng nỗ lực đấu tranh cho độc lập, tự do của quê hương và xem đó là mục đích cuộc sống mình. Trong nhiều bài thơ, Yeats đã bộc lộ sự ngưỡng mộ, tin yêu đối với người phụ nữ tuyệt vời ấy.
Ở đây, tìm đến một sự liên tưởng lãng mạn, Yeats bộc bạch nỗi sầu muộn vì chưa đón nhận được sự đáp ứng như mong đợi trong tình cảm của Gonne: tình yêu mãnh liệt của chàng cũng sừng sững, tráng lệ như đô thị Troy huyền thoại, có thể nào nàng lại đang tâm tìm cách biến nó thành một đống đổ nát, và nói như Edward Brooks, để rồi “ chỉ còn tồn tại trong các bài ca và các câu chuyện kể”?:
“Vì sao, nàng đã có thể làm gì, hiện nàng đang là gì?
Phải rằng có thể có một thành Troy nữa để nàng thiêu hủy?”

@ Thói quen - C.A. Trypanis : Lời cảnh báo về những hậu quả khôn lường của việc đồng thuận với cái ác.
Hơn 3000 năm sau khi nhà thơ tiền bối Homer kể lại câu chuyện thành Troy trong Iliad, hậu duệ của ông, Trypanis, nhà thơ Hy- lạp hiện đại, đã thao thức vì một hình ảnh gợi cảm giác nhức nhối:
“Hừng đông rồi lại hừng đông … Achilles … lại thắng những chú ngựa chạy nhanh vào chiếc mã xa, rồi buộc Hector lủng lẳng phía sau; và sau khi kéo lê chàng ba vòng quanh mộ Patroclus, lại trở về lều, để cái thi thể ấy vùi mặt vào trong đất bụi”.
Đến với hình tượng Achilles trong anh hùng ca Homer, hẳn nhiều người đọc vẫn cảm thấy hơi nuối tiếc vì cái hành động bất nhẫn kia của người anh hùng: nó đã làm hình ảnh hiên ngang, kiêu hùng của chàng bị mang tì vết. Nhưng bởi rất yêu Achilles, người ta lại muốn biện hộ cho chàng: nếu chàng không quá thương nhớ Patroclus …
Tuy nhiên, dẫu thế nào thì cũng phải xem đó là biểu hiện của cái ác. Và cho dù người anh hùng ấy có đang trong lúc bước qua ngưỡng cửa của cuộc sống văn minh chăng nữa, thì việc hành hạ thi thể của đồng loại một cách tàn nhẫn như thế vẫn là một hành vi dã man. Chẳng vậy mà, trong Troilus và Cressida, Shakespeare, có lẽ vì không thể tha thứ cho chàng, nên đã tìm cách “làm xấu” Achilles qua việc sáng tạo một màn kịch về tình huống Achilles hạ thủ Hector một cách không chính trực, thiếu thượng võ.
Rõ ràng là, vớimột cách nhìn nhân bản, cần phải nhận rõ sự thiếu nhân tính trong những hành động gây ra đau khổ cho người khác và ở đây, Trypanis đã đặt lại vấn đề ấy một cách nghiêm túc, với sự tha thiết của một thái độ đầy trách nhiệm. Nhà thơ viết:
“Điều đó có thể trở thành thói quen, khi cứ mỗi sáng
Lại kéo lê cái thi thể ngời ngợi của Hector vòng quanh ngôi mộ
Khuôn mặt sấp ngửa dập vùi trong đất, với lòng khinh bỉ sâu xa,
Rồi quay trở về căn lều mỏ khoằm của ngươi, hết giờ nọ đến giờ kia
trong nỗi trầm u, sầu muộn …”
Cái bức kí họa chỉ có những đường nét hết sức khách quan và lặng lẽ trong Iliad đã được Trypanis biến hóa thành một nhân chứng sống động, đủ sức cất lên những lời nhắc nhở nhân loại về cái nguy cơ bị cái ác làm mất đi cái thiên lương qúi giá của bản thân mình:
“Và ngày ngày, cái hình dung méo mó của nụ cười chàng
Sẽ hằn lên ngươi những rãnh sâu, dù nỗi cuồng nộ của ngươi chẳng để lại chút dấu tích nào
Và rồi tất cả những vết cắt xẻ, những đất cát mà ngươi mong muốn
Làm tơi tả thân thể Hector, rồi ra, nó sẽ làm biến dạng khuôn mặt của chính ngươi thôi”

@ Deiphobos – C.A. Trypanis: Một trong những tội ác lớn của chiến tranh là làm tha hóa phẩm chất con người và làm con người mất lòng tin vào điều thiện.
“Và Hector thét gọi Deiphobos mang khiên trắng, và bảo đem đến cho mình ngọn lao dài. Nhưng chàng trai không có ở đó …”
Trypanis đã nhắc lại một đoạn trong Iliad để làm lời mở cho bài thơ Deiphobos đầy khắc khoải của mình như thế.
Cũng như trong Thói quen, ở đây, nhà thơ lại thể hiện nỗi ưu tư về một cảnh huống có vấn đề, qua đó, chỉ ra một khía cạnh nữa trong những hệ quả tồi tệ do hiện thực chiến tranh mang lại.
Tác phẩm thuật lại tình cảnh vô vọng của Hector, do bị nữ thần Athene lừa gạt, đã biến hình thành Deiphobos, em trai chàng, và hứa hẹn với chàng rằng sẽ túc trực bên cạnh để tiếp ứng khi chàng giao chiến với Achilles. Và thế là Hector đã vững tin, tiến tới đối mặt với người anh hùng hàng đầu của quân Hy lạp.
Nhưng khi chàng cần đến ngọn giáo thứ hai để tiếp tục chiến đấu, thì chẳng hề có một Deiphobos nào gần đó đáp lại tiếng gọi của chàng. Hector đâu ngờ rằng Deiphobos cũng chưa hề gặp chàng và hứa hẹn điều gì trước đó, và hiện tại, biết đâu chàng trai thân thiết ấy lại cũng đang cùng với song thân chàng có mặt trên bờ tường thành, lo lắng dõi theo chàng từng giây phút…
Nỗi khắc khoải của nhà thơ len lỏi vào từng câu, từng lời, làm cả bài thơ chùng xuống, thảng thốt, bàng hoàng …
Hector, chàng trai ưu tú của Troy, người con, người chồng, người cha dạt dào tình cảm và cũng đầy lòng tự trọng; một trang thanh niên với chứa chan khát vọng và hăm hở lao vào cuộc đời với niềm tin yêu phơi phới ấy, trong phút chốc, đã biến thành nạn nhân của một trò lừa bịp.
Chàng có biết đâu rằng, nữ thần Athene, hay bất kì một vị thần bất tử và đáng kính nào khác, rốt cuộc, cũng bị đẩy vào cái vòng xoáy của chiến tranh với tất cả những thói hư , tật xấu: ích kỉ, tham lam, dối trá, ti tiện, nhỏ nhen, đánh mất lương tâm, thù hằn, hiểm độc … như con người, và còn hơn thế nữa, bởi họ là những con người đầy quyền năng. Paris, chàng hoàng tử Troy, vị trọng tài đáng tin cậy, đã dám liều lĩnh từ chối món quà đáng giá của nữ thần mà trao quả táo sắc đẹp cho kẻ khác, thế thì Hector – Troy phải chuốc lấy sự thù ghét!
Thật đáng thương cho Hector, chàng đã ngã gục với những mũi giáo quyết liệt và đầy căm hờn của Achilles trong nỗi tức tưởi và tuyệt vọng vì đoan chắc là mình bị bỏ rơi, bị phản bội. Và trong thế giới của thần Hades, hẳn Hector vẫn cứ ôm mãi mối hận ấy, và cái tâm hồn vốn vẫn trong trẻo dường kia chắc sẽ phải nhuốm đen vì đã mất hết lòng tin yêu đối với con người và cuộc đời.
Trypanis đã kết thúc bài thơ với những giãi bày cảm xúc, cũng đầy phiền muộn như trong một khúc bi ca thực sự:
“Gọi Deiphobos đi, dù hắn chẳng nghe thấy được
Vì Deiphobos là người bạn chí thiết của ngươi.
Hãy nổ bùng lên đi, trong cơn phẫn nộ, những lời nguyền rủa thậm
tệ đối với cái cách cư xử làm đau lòng này.
Đã thề giúp ngươi bớt cô đơn – và cái cau mày hắc ám của thần chết
Xem ra còn ít làm ngươi thấy bàng hoàng hơn là khi ngươi nhận ra rằng
Chính Deiphobos đã làm ngươi thất vọng”.

@ Con ngựa thành Troy- Archibald MacLeish: Nỗi ám ảnh triền miên về sự kiện con ngựa gỗ đột nhập được vào thành Troy.
Cuộc chiến tranh Troy hẳn là sẽ kéo dài hơn mười năm nếu vào thời điểm cuối cùng, đã không xảy ra một biến cố mang tính quyết định đối với sự chiến bại của quân Troy. MacLeish từng tâm sự: “Huyền thoại về con ngựa đó đã ám ảnh tôi suốt ba mươi năm (…). Vì sao người Troy chịu mang con ngựa đó vào thành? Họ đang giữ chân quân Hy-lạp, thế thì vì sao họ lại chào đón nó?”.
Câu hỏi đầy băn khoăn của nhà thơ cũng chính là nỗi niềm của những người có trách nhiệm và yêu thương một Troy xinh đẹp, tráng lệ, bước ra từ chính huyền thoại ấy, trong đó có Laocoon, nhà tiên tri sáng suốt, và Cassandra, cô gái chiêm bốc hồn nhiên, trung thực …Nhưng rồi hầu hết mọi người đã không tin lời Laocoon, và cũng dè bỉu Cassandra, cho rằng cô điên loạn. Và rắn thần đã quật chết Laocoon cùng hai con trai ngay bên bờ biển, và Cassandra, cô gái tư tế bị thần Apollo ghét bỏ ấy, cũng bị xua đuổi ...
Hóa ra, nỗi ám ảnh kia đã theo đuổi MacLeish ba thập kỷ, nhưng cũng đã từng bám riết lấy nhân loại từ bấy đến nay hơn ba trăm thập kỷ …
Trong vở kịch vừa thơ mộng, vừa hoành tráng của mình, Archibald đã dựng lại một góc thế giới huyền thoại; ở đó, câu chuyện con ngựa gỗ diễn ra với một sắc thái vừa hoang sơ, vừa hiện đại.
Tác phẩm mở đầu với một đoạn trích từ Odyssey, thuật lại cảnh Helen, theo yêu cầu của những người Troy, đi quanh con ngựa gỗ, vuốt ve nó, và gọi tên các vị tướng Hy-lạp … Và rồi lại một đoạn ghi lại cuộc đối thoại giữa một giọng nói thời hiện đại với một giọng thời cổ đại, hỏi đáp về nguyên nhân sự tiêu vong của thành Troy. Giọng nói thứ nhất:
“Hỡi nhà thơ già, hỡi người lãng tử mù lòa tuổi tác
Hãy kể cho tôi nghe vì sao mà đô thị ấy sụp đổ,
Hãy kể cho tôi nghe, quyền lực gì khiến nó sụp đổ
Tôi nghe kia, những con chim biển đang than khóc bên bờ biển” …
Giọng nói thứ hai:
“Đấy là con ngựa gỗ và người con gái của Thiên nga …”
Chúng ta nhận ra, giọng nói thứ nhất là của MacLeish, chàng thi sĩ Mỹ sinh sau đẻ muộn; và giọng thứ hai, chính là của Homer, nhà thơ cao niên Hy-lạp cổ đại.
Và phần còn lại của tác phẩm được dàn dựng như một cuốn phim quay chậm, từ lúc con ngựa gỗ khổng lồ kỳ lạ xuất hiện , đến khi diễn ra cuộc tranh luận gay gắt giữa các nghị viên hội đồng, những người dân, ông lão mù, Laocoon, Cassandra … ; rồi một mảng tường thành bị phá sập, con ngựa được đưa vào. Vở kịch kết thúc với những lời thuật tả như trong mộng du của Cassandra về một đô thị Troy bị phá hủy, với lửa cháy rừng rực, khói bụi ngập trời, và nỗi hoảng sợ không cùng …
MacLeish viết bản anh hùng ca cách điệu ấy vào năm 1952, chính là thời điểm chính quyền Mỹ đưa quân tham chiến ở Triều Tiên, nhân danh Liên Hiệp Quốc, chống lại những người Cộng sản . Bằng cách gợi lại một kinh nghiệm buồn huyền thoại, Archibald muốn nghiêm túc đặt vấn đề về một lòng ái quốc kiểu Mỹ, về cái nguyên nhân dẫn đến sự tiêu vong của một Troy xa xưa, và biết đâu, còn có bao nhiêu Troy hiện đại cũng đang trên bờ vực của nguy cơ tự tiêu diệt? …

@ Morituri Salutamus- Henry Wadsworth Longfellow: Một ẩn dụ lạc quan.
“Morituri Salutamus”, lời các đấu sĩ La-mã thường nói với hoàng đế của họ trước khi tham gia các cuộc giao đấu, có nghĩa là “Chúng tôi, những kẻ sắp bước vào cõi chết, xin được nghiêm chào ngài”.
Longfellow đã đọc bài thơ này lần đầu tiên năm 1875 khi trở về trường cũ nhân dịp kỷ niệm 50 năm lớp ông tốt nghiệp. Nhà thơ và các bạn đồng học lúc này đều đã trên 70. Trong tác phẩm, chúng ta được nghe những lời nhắn nhủ của Longfellow, với tư cách một đàn anh, đối với các thế hệ sinh viên trẻ. Nhà thơ viết:
“Và các bạn sẽ lấp đầy những chỗ mà chúng tôi từng choán lấy
Và đi theo những luống đất mà chúng tôi đã cày bừa
Hỡi các bạn trẻ, với trái tim đầy sinh lực đang đập những nhịp rỡ ràng
Chúng tôi, những người tuổi tác và sắp sửa ra đi
Xin chào các bạn, xin hoan nghênh các bạn, xin được nắm lấy tay các bạn trong tay mình
Và đội cho các bạn vòng nguyệt quế, mà lời chào mừng của chúng tôi là những bông hoa!”
Cảm xúc của nhà thơ, xuất phát từ niềm kỳ vọng đối với lớp trẻ, đã bộc lộ một cách đầy phấn khích trong suốt chiều dài tác phẩm. Bằng phương thức so chiếu, nhà nghệ sĩ- huynh trưởng Longfellow đã hình dung cái viễn cảnh kế tục của các chàng trai, cô gái đầy triển vọng. Đó là những người đang có trong tay cây đèn thần của Aladdin, và chiếc túi với những niềm hy vọng quí giá của Pandore; và như thế, họ “đã thu giữ tất thảy của cải của thế gian”!
Và với một sự liên tưởng lãng mạn, nhà thơ mơ mộng Longfellow đã gợi nhớ một hình ảnh đầy xúc động trong huyền thoại chiến tranh Troy: trong lúc trai tráng của đô thị đang tay khiên tay giáo tả xung hữu đột quyết liệt dưới chân thành, thì trên bờ thành, những người tuổi tác không ngừng dõi theo từng pha giáp chiến, từng đợt tấn công của con em mình trong tâm trạng thắc thỏm lo âu và chờ mong tin thắng trận.
Với thủ pháp so sánh bắc cầu như vẫn thường thấy trong nghệ thuật thể hiện của anh hùng ca, nhà thơ đã vẽ lại cái bức tranh làm xao động lòng người đó:
“Như vua Priam thời cổ đại nơi cổng thành Scaean
Ngồi trên mặt tường thành Troy trong tư thế đế vương
Cùng với những người già, quá già và quá yếu nên không thể ra giữa trận tiền
Với tiếng rì rầm như cả bầy châu chấu đang quạt cánh trong cơn xáo động
Không phút giây nào rời mắt khỏi những đoàn quân đang lâm trận, với giáo và khiên
Của người Troy và người Achaean trên chiến trường;
Cũng thế, từ những đỉnh núi phủ tuyết của những năm tháng của chúng tôi
Chúng tôi quan sát các bạn rõ mồn một, khi từng người xuất hiện
Và vấn đề là dành cho các bạn câu hỏi: “Anh ta là ai
Kẻ vượt trội hơn những người khác? Đó có thể là
Atreides, Menelaus, Odysseus
Ajax vĩ đại, hay Iomeneus kiên cường?””
Thế là đã rõ, nhà thơ Mỹ Longfellow, với cảm hứng dào dạt về một sự tiếp bước đầy hứa hẹn của các thế hệ hậu sinh, đã tìm thấy trong huyền thoại Troy một hình tượng đầy ý nghĩa, một ẩn dụ nghệ thuật gắn liền với một cảm xúc hết sức lạc quan , hào hứng, chuyển tải được những gửi gắm đậm chất nhân bản qua tư tưởng và tình cảm của mình, một cách rất riêng.

3. VÀ SỰ LƯU GIỮ MỘT TROY HUYỀN THOẠI TRONG KÝ ỨC VÀ NHẬN THỨC CỦA NHÂN LOẠI
Những tiếng đồng vọng của cuộc chiến Troy huyền thoại cho thấy những dấu ấn rất sâu mà cái hiện thực- huyền thoại rất sống động, rất gợi cảm ấy để lại trong tâm thức các thế hệ người tiếp nhận.
Riêng đối với các nghệ sĩ, đô thị Troy và mọi chi tiết gắn liền với cảnh quan của nó, Helen và tất cả những con người, những biến cố và sự kiện liên quan đến số phận cuộc đời nàng … ; hết thảy đều mang lại cho họ những ấn tượng gần như sống thực, và gợi nên những cảm hứng lớn lao, thúc đẩy mỗi người, từ những cách cảm nhận nhân sinh- thẩm mỹ riêng của mình, sáng tạo nên các tác phẩm với nhiều sắc màu, dáng vẻ khác nhau.
Câu chuyện về cuộc chiến tranh Troy, từ đó, cứ không ngừng được kể lại bằng nhiều cách thức, giọng điệu, kiểu dạng …, và cũng trở thành một phương tiện để chuyên chở những ý tưởng, cảm xúc của các tác giả về con người, cuộc sống và những vấn đề vĩnh cửu của nhân loại: tình yêu và thù hận, sự tồn sinh và hủy diệt, hy vọng và tuyệt vọng, chiến tranh và hòa bình, sự dũng cảm và hèn nhát, cái tốt và cái xấu, trung thực và giả trá, sống và chết …
Có thể nói, cái chất liệu cuộc chiến Troy có vẻ như rất ảo kia thực tế lại là thứ vật liệu dồi dào, bền chắc để xây nên những công trình rất thực, rất đẹp và thấm đẫm chất nhân bản.
Và qua đó, có một điều rất thú vị, là dẫu đã trải qua hơn 3000 năm tiến hóa, các thế hệ vẫn luôn có một cách nhìn và nhận thức sóng đôi về cuộc chiến tranh đã từng được Homer và nhiều nghệ sĩ khác dựng lại trong các tác phẩm của họ, hoặc được thuật lại bằng một hình thức thô sơ nào đó; và có thể thấy, trong đó, các yếu tố hư cấu – có lẽ chiếm phần lớn- vẫn được mặc nhiên thừa nhận như một sự thực một cách khá ưu đãi, rộng lượng.
Tuy vậy, cũng thật lý thú, các nhà khảo cổ, các sử gia, với nhu cầu nghề nghiệp, vẫn cứ muốn làm cho rõ thực, hư về câu chuyện huyền thoại rất đặc biệt này!
George Grote, trong công trình Lịch sử Hy-lạp xuất bản năm 1846 đã cho biết, kết quả nhiều cuộc khai quật chứng tỏ rằng chẳng hề có các chứng tích như các bộ phận còn sót lại của các dinh thự, các mảnh gốm, đồ trang sức, hay giáp trụ … để chứng tỏ cái thế giới mà Homer miêu tả đã từng tồn tại. Grote khẳng định “ … trong con mắt của một sự thẩm định hiện đại, thì nhất thiết nó chỉ là một huyền thoại, và không có gì hơn …”(1)
Lại Herbert J. Muller, trong tác phẩm Bóng mờ của lịch sử cũng kết luận: “ … chẳng có một Troy lịch sử nào lại tráng lệ như Troy mà Homer đã tạo dựng. Đô thị của Homer có những đại lộ rộng lớn, có các đền thờ Athene và Apollo, và các lâu đài dành cho hoàng tộc với đến 60 phòng ở hay hơn thế nữa; và được phòng vệ bởi chiến binh “ngàn bộ tộc” … Thành Troy trong thực tế chỉ là một khu vực rộng chừng năm mẫu đất, chẳng hề có các đền đài hay dinh thự to lớn như thế, mà nó cũng khó lòng là một đô thị thực sự- đó chỉ là một loại pháo đài, mà nhiều lắm thì cũng chỉ có thể chứa khoảng vài ngàn người … Sông Scamander chỉ là một con suối lầy lội, dòng Simois cũng chỉ là một nhánh suối con. Còn “đầm Hellespond mênh mông” thuộc quyền sở hữu của vua Priam thực ra chỉ là một dòng kênh bình thường, dài chừng 40 bo …”(2) !
Nếu quả là như vậy, thì cái thực tế lịch sử về Troy và cuộc chiến tranh lớn từng diễn ra một cách long trời lở đất ở đó, thật đáng kinh ngạc, chỉ là kết quả của một sự vẽ vời, thêu dệt, tô điểm một cách đầy lãng mạn và mơ mộng!
Tuy vậy, trong cái hiện thực huyền hoặc ấy, cũng giống như việc các vị thần bất tử ngụ ở đỉnh Olympus lúc nào cũng sẵn lòng kề cận, chen vai thích cánh với người phàm trần- và thậm chí, còn có những kết hợp bền chặt để cho ra đời những bán thần tài năng và đẹp đẽ; những biến cố, sự kiện, con người và hiện thực chiến tranh Troy cũng đã được dựng nên từ một cách cảm nhận thế giới rất đáng yêu, rất hồn nhiên, hoang sơ mà nhân bản như vậy.
Và với những ai vẫn đem lòng yêu huyền thoại, yêu cái không- thời gian lung linh, mơ hồ, với những sinh thể nửa hư nửa thực đầy quyến rũ, thì việc một Troy và cuộc chiến vì nàng Helen có từng hiện hữu như cái bức tranh kỳ ảo mà Homer đã vẽ lại hay không, hẳn không quan trọng lắm, bởi trong tâm thức họ, những gì cần đọng lại, cần lưu giữ, chính là cái hiện thực- đặc biệt- sống động kia, mà trong một ý nghĩa nào đó, lại còn thực hơn, đáng tin hơn một hiện thực bình thường, vẫn thường chỉ tồn tại im lìm qua một số chứng tích và hiện vật tĩnh tại, vô hồn …
Thực vậy, hẳn nhiều người còn nhớ cuộc hành trình lãng mạn và cảm động của Schliemann, một người Đức, từ một ấn tượng sâu đậm và niềm tin mãnh liệt về một đô thị Troy cổ xưa nào đó từ năm lên bảy, đến một cuộc khai quật thành công và tìm thấy cái “tài sản của vua Priam” vào bốn mươi năm sau. Đấy, chính cái hình ảnh thơ mộng của một Troy thực hư huyền ảo đã giữ được ngọn lửa đam mê trong lòng chàng trai Đức đa cảm kia chừng ấy năm dài. Và hẳn là những phế tích rất khiêm tốn được phát hiện nọ vẫn không làm cái tình yêu Troy huyền thoại trong anh giảm thiểu đi, phai lạt đi, mà càng trở nên được định hình và khởi sắc thêm, bởi như với một giấc mơ, anh lại có thêm được chút “gốc rễ hiện thực” để bồi đắp và xác tín cho sự hiện hữu của nó.
Có thể nói, “Troy của Homer là một Troy tồn tại trong trí tưởng tượng của con người. Bức tranh Troy được sáng tạo trong Iliad - một bức tranh về một đô thị với những tường thành đồ sộ, với những con đường rộng lớn; trên đó, những vị anh hùng sánh tựa thần linh lao vào giữa những cuộc chiến đấu hoành tráng- là những cái không thể được kiểm chứng cũng như không thể bị phá hủy bởi những cuộc khai quật đầy hứng khởi của các nhà khảo cổ học. Thế giới của Schliemann- thực tế, và thế giới của Homer- tưởng tượng có những mối liên quan, nhưng chúng khác nhau. Và thế giới của Homer thì trường tồn lâu hơn. Những chứng tích mà Schliemann có được- như bảy- hay bốn mươi sáu- đô thị mà các tàn tích được phát hiện kia từng là một phần của chúng, có thể biến mất hoàn toàn bởi sự tàn phá của gió, mưa, lửa, và chiến tranh, nhưng Troy tưởng tượng thì vẫn cứ tồn tại chừng nào mà con người còn có thể đọc được …”(3).

Vượt qua bao nhiêu chặng đường rất dài, rất gập ghềnh trong suốt ba thiên niên kỷ, và còn hơn thế nữa vừa qua, huyền thoại chiến tranh Troy đã góp vào đời sống văn hóa nhân loại một mảng chất liệu độc đáo, thu hút sự quan tâm của rất nhiều đối tượng, và đặc biệt, những người sáng tạo văn học, nghệ thuật luôn tìm thấy ở đó một nguồn cảm hứng dồi dào đến vô tận.
Homer, với Iliad và Odyssey đồ sộ và đầy ấn tượng của mình, đã làm vang lên một tiếng đồng vọng đầy sinh khí, đủ tiềm năng trở thành một tiếng vọng mẹ, để từ đó, tỏa ra hàng loạt những tiếng vọng kế tục, cũng đầy cảm xúc, đầy tâm huyết của các thế hệ, các thời đại, các dân tộc.
Không phải vô cớ mà các nghệ sĩ vẫn luôn phát hiện trong cái câu chuyện chiến tranh xưa cũ ấy những tình tiết, hình ảnh, sự kiện hết sức thiết thân với cuộc sống của chính họ. Chẳng phải một trong những ám ảnh đen tối và dai dẳng nhất đối với cái ý thức về sự tồn tại ngắn ngủi và thân phận mong manh của con người chính là hiểm họa chiến tranh đó sao?
Và một cuộc trình diễn các tiếng đồng vọng trong dàn hợp xướng của nhân loại hẳn mang lại cho chúng ta một sự tiếp nhận thú vị các phong cách biểu hiện, các mối quan tâm, các trầm tư … khác nhau của các nghệ sĩ từ nhiều xứ sở, khu vực khác nhau trên hành tinh này.
Thực tế, những gì chúng tôi đã làm được trong bài viết này thật còn quá ít ỏi so với cái tham vọng bao quát một đề tài lớn như thế, đầy ý nghĩa như thế.
Ở đây, với sự tìm hiểu còn khá giới hạn, và qua một số tư liệu còn chưa đầy đủ, chúng tôi chỉ mong đóng góp được những ý tưởng, suy nghĩ nhất định về hiện thực văn học đặc biệt này, và trên cơ sở đó, về một số phương diện, chỉ ra một dẫn chứng sinh động trong mối liên quan với thực tiễn văn học so sánh.

Nguon: luom lat
Về Đầu Trang Go down
 
Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó (phan2)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Huyền thoại chiến tranh Troy và những tiếng đồng vọng của nó
» Roger Federer - Huyen thoai cua nhung huyen thoai
» Huyền Thoại Thành Cát Tư Hãn
» tiểu sử về huyền thoại gôn Tiger Woods
» Huyền thoại và hiện thực về người cá

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn đàn lớp A1 :: Học tập :: Văn học-
Chuyển đến