tung_nguyen140 Rất tích cực
Tổng số bài gửi : 447 Ngày tham gia : 10/10/2009 Tuổi : 28 Đến từ : Reverse World
| Tiêu đề: cÂu chUyỆn ngÀy 8/3 Thu Dec 31, 2009 4:42 pm | |
| Tớ và hắn là bạn thân từ hồi còn học tiểu học. Hồi nhỏ, đánh nhau, đụng tay, đụng chân hoài vẫn thấy bình thường, chẳng khác nào hai đứa không phải là hai-loài-khác-biệt vậy. Cứ tưởng chắc tớ và hắn cũng là một cặp bạn thân khác giới "hiếm có khó tìm" đây...Bỗng dưng, từ khi hai đứa vào học cấp III, hắn tự dưng quay ngoắt 360 độ và...tỉnh tò với tớ! Tớ thì nhảy dựng lên như chân vừa dẫm phải đinh: "Mày điên à? Sao lại thích tao? Tao đánh cho một trận bây giờ?". Hic, cũng chẳng hiểu sao khi đó tớ lại phản ứng dữ dội thế? Nhìn thằng bạn giận dữ, mặt đỏ au như quả gấc chín, vùng vằng bỏ đi mà lòng tớ, hình như...cũng hơi thấy hối hận! *** Sau đó là chiến tranh lạnh, tình hình Ban-căng ngày càng leo thang. Một tuần liền, nó không chịu nói với tớ một lời nào, đi qua nhau cũng chẳng thèm liếc tớ một cái. Hôm rồi, tiết thể dục, tớ chạy bị vấp ngã, trật khớp. Mọi khi thì nó đã vội vàng chạy tới đưa tớ vô phòng y tế rồi. Thế mà, hắn vẫn "bình chân như vại"! Đã thế còn đứng "tám" chuyện với tụi con gái cùng lớp, bá vai bá cổ, chẳng ra thể thống gì! Tớ thấy tức điên lên, tim tớ như bị bóp nghẹn, một cảm giác giống như bị bỏ rơi và...bị phản bội (!). Sáng hôm sau, tớ tìm thấy trong ngăn bàn một hộp nhỏ nhỏ xinh xinh, bên trong là một lọ dầu, một gói ô mai me và một mẩu giấy. Hóa ra là của nó! Xem nó viết gì nào: "Mày ngã có đau lắm không? Xin lỗi vì tao đã không đỡ mày đứng dậy...Lọ dầu là để mày xoa vào vết bầm. Còn gói ô mai để mày nhấm nháp lúc ngồi nhé. Đau chân chắc sẽ ít đi lại hơn đấy!”. Lòng tớ bỗng dưng dâng lên một cảm xúc thật khó tả. Vẫn là sự quan tâm của thằng bạn thân nhưng sao dịu dàng và ấm áp nhường ấy. Chỉ là một mẩu giấy nhỏ có chữ của nó mà lại khiến mình vui thế? Hình như, tớ cũng đã...mất rồi! Nghó sang phía bàn nó, thằng bạn thân vẫn "lờ lớ lơ" một cách lạnh lùng. Ánh nắng phả vào khuôn mặt xương xương nửa mặt của thằng bạn, tự dưng thấy nó...lớn thế! *** Tối đó, tớ quyết định đi theo tiếng gọi của con tim và phone cho nó. Sau đây là cuộc hội thoại bất hủ: - Alô! - T...a... tao...C. đây. (giọng ngập ngừng) - C. à, có chuyện gì không? (giọng...cũng ngập ngừng) Tao đang bận lắm! - ... (im lặng) - Ơ? Alô! Mày sao thế? Sao không nói gì? - À...ừ...Tao muốn cám ơn mày chuyện sáng nay. - Xời! Khách sáo thế? Lúc trước tao còn làm cho mày nhiều thứ hơn mà chẳng thấy cảm ơn. Tao nghe cứ kì kì. - ... (im lặng) - Ơ? Lại không nói gì à? Nếu không có chuyện gì nữa thì tao cúp máy nhé! - Ấy, không, không, mày đừng cúp máy...(giọng vài nỉ) - Thế có chuyện gì? Nói mau đi? - À... ừ...Chuyện lần trước... - Chuyện nào?... À... (giọng ngớ ra)...Chuyện đó hả? - Ừ. Mày...còn thích tao không? Tao sửa lại được không? Tao cũng...thích mày!!!!! - Mày nói gì?... (tút.... tút...tút...). Alô! Alô!!!!! Tút... tút...tút... *** Một tuần sau đó, đến trường, tớ không dám ngẩng đầu lên, mặt thì lúc nào cũng đỏ rực. Sao tự dưng tớ sợ đối mặt với “nó” thế? Tưởng “nó” và tớ, từ nay sẽ trở thành "một đôi" kể từ sau vụ tỏ tình "kì quái" của tớ. Nhưng...tớ lại phải thất vọng tràn trề, thái độ của “nó” “nguyễn y vân”, không có chút biến đổi nào và "bơ" tớ như "bơ" một sinh vật lạ. Trời ơi, ngày mai là ngày 8 tháng 3 rồi, tớ sẽ cô đơn chết mất, thằng bạn thân giờ cũng chẳng còn, lại còn bị...thất tình nữa! Tối 8/3, lòng nặng trĩu, buồn não ruột, nhưng tớ vẫn cố vớt vát vài hi vọng cuối cùng, mỏng manh. Ít ra, "nó" cũng phải gọi điện chúc mừng mình một cái chứ? Cạn nghĩa, cạn tình đến thế là cùng. Nhớ lại nè...Những ngày xưa yêu dấu...Ngày này cách đây đúng 10 năm, khi ấy, tớ và "nó" mới 7 tuổi, "nó" đã tặng tớ một que kem dâu thơm ơi là thơm...Rồi 8/3 năm ngoái, “nó” dành thời gian cả ngày dẫn tớ đi chơi bất cứ nơi nào tớ muốn (nó khẳng định thế). Tớ muốn đi đến nơi nào...có tuyết(!). Còn "nó" thì chạy đi mua một tá lọ thuốc thổi bong bóng xà phòng về để hai đứa cùng thổi, lại còn chống chế rất đáng yêu: "Ở Việt Nam không có tuyết nhưng tao có thể tạo cho mày một thế giới đầy bong bóng. Khi bong bóng vỡ, tia nước bắn ra, cũng chẳng khác nào những bông tuyết. Mày thấy không? Mà tuyết lạnh lẽo lắm. Bong bóng lung linh và dễ thương hơn. Giống như mày ý". 9h. Tớ bắt đầu muốn khóc. Chắc “nó” quên mình thật rồi! Đúng là đồ con trai vô trách nhiệm! Đánh cắp trái tim người ta rồi lại bỏ rơi không thương tiếc. "Reng... Reng... Reng...". Biết ngay mà. "Nó" gọi cho mình đấy! “Nó” không thể không thích mình được. Tớ lao ra cái điện thoại, nhấc điện thoại lên và bằng một giọng dịu dàng nhất có thể: - Alô! C. nghe đ ây ạ! - C. à? Tao L. đ ây. Ng ày 8/tháng 3. Tao chúc mày... Hic! Hoá ra là cái Linh, bạn cũ hồi cấp 2. Tớ thở dài ngao ngán. Reng... Reng... Reng... Lần này nhất định là "nó" rồi. Nhưng hỡi ôi: - C. à, cô Mai ở phòng Vật tư đây. Cho cô gặp mẹ nhé!” Não nề... Reng... Reng... Reng...Tớ bực mình nhấc điện thoại, giọng hằn học (chẳng biết lại vị khách không mời nào nữa đây?): - Ai đấy? - Tao đây...(đầu dây bên kia ngập ngừng). Mày chạy ra ban công đi. - Hả? Ban công hả? Nhưng sao giờ này lại...? ... Tiếng cúp máy. Tớ chạy ào ra ban công. Oa! Quá bất ngờ! Trước mặt tớ là những trái bóng đủ màu sắc đang từ từ nhô lên phía thành ban công. Rồi đến ngang mặt tớ, những quả bóng nổ "bụp" một tràng lớn, rồi muôn ngàn bông tuyết trắng tinh (chẳng biết bằng gì?) nở toe ra, bắn đầy ban công và lả rơi theo gió. Giữa chùm bóng vừa nổ ấy, có trái bóng màu vàng lấp lánh kim tuyến hiện ra. Tớ nhanh tay với lấy. Ở phía dưới chân bóng là bông hoa hồng đỏ thắm cùng với tấm thiệp xinh xắn, làm quả bóng cứ lơ lửng mà không bay mất lên trời. "Mày được nhìn thấy tuyết rồi nhé. Dù mày có ước mơ hoang đường nhất, tao cũng sẽ làm cho bằng được. Vì tao...thích mày! À, không, T. thích C. Hãy làm bạn gái của T. nhé!". Khoảnh khắc này, giây phút này, trái tim tớ như muốn vỡ tung ra, nhịp tim đập nhanh đến nỗi tớ nghe thấy cả tiếng “uỵch uỵch” của nó. Nhìn xuống phía dưới, thằng bạn thân đang mỉm cười, nó chỉ ngón tay vào nó, chỉ ngón tay vào tớ, đan chéo tay trước ngực và đưa nắm đấm đập mạnh vào ngực trái. Ngôn ngữ ấy, có nghĩa là "Mình thích cậu. Xuất phát từ trái tim."! Tớ khóc vì sung sướng và hạnh phúc. Vậy đấy, ngày 8/ 3 là một ngày tràn đầy kỉ niệm yêu đương của hai đứa tớ. Chuyện của tớ, chẳng khác nào một câu chuyện cổ tích! suu tam | |
|
Akatsuki_741 Hoạt động khá
Tổng số bài gửi : 119 Ngày tham gia : 26/10/2009 Tuổi : 29 Đến từ : UK
| Tiêu đề: Re: cÂu chUyỆn ngÀy 8/3 Thu Dec 31, 2009 5:59 pm | |
| ạc chữ gì mà nhiều quá mới đọc có 1/3 bài đã thấy nhức mắt | |
|
change_of_heart Rất tích cực
Tổng số bài gửi : 504 Ngày tham gia : 26/09/2009 Tuổi : 29 Đến từ : TP HCM
| Tiêu đề: Re: cÂu chUyỆn ngÀy 8/3 Thu Dec 31, 2009 6:10 pm | |
| cach ra cho de doc Tung oi | |
|
b0yl0v3 V.I.P
Tổng số bài gửi : 699 Ngày tham gia : 25/10/2009 Tuổi : 29 Đến từ : Thành Phố Hồ Chí Minh
| Tiêu đề: Re: cÂu chUyỆn ngÀy 8/3 Thu Dec 31, 2009 11:39 pm | |
| oh có ngày 9/3 ko kiếm dum đi | |
|
jacksparrow Khá tích cực
Tổng số bài gửi : 272 Ngày tham gia : 10/10/2009 Tuổi : 29 Đến từ : White House
| Tiêu đề: Re: cÂu chUyỆn ngÀy 8/3 Fri Jan 01, 2010 1:17 am | |
| đúng vào ngày sinh nhật tao! hay wa | |
|
Sponsored content
| Tiêu đề: Re: cÂu chUyỆn ngÀy 8/3 | |
| |
|