Hàng chục con hổ lần lượt vùi xương trong vạc lửa để chưng cất nên thứ cao nâu đen mà các đại gia tôn sùng là vị thuốc “chúa”, ăn vào “khỏe” phải biết…Kỳ 1: Chúa sơn lâm nằm trong… tủ đáCho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin nổi rằng, có một ngày, mình lại được ung dung ngồi ăn thịt… hổ, uống rượu cao hổ cốt được chưng cất công phu suốt bảy ngày bảy đêm. Càng không thể tin được, giữa lúc cả thế giới đang xiết chặt tay bảo tồn loài chúa sơn lâm thoát khỏi thảm hoạ tuyệt chủng, thì ở một vùng quê cách Hà Nội chừng 30 km, hàng chục con hổ lần lượt vùi xương trong vạc lửa để chưng cất nên thứ cao nâu đen mà các đại gia tôn sùng là vị thuốc “chúa”, uống vào “khỏe” phải biết.
Thâm nhập vào lò mổ hổ này, tôi đã phát hiện ra cả một đường dây lớn chuyên buôn bán hổ, sừng tê giác và nhiều động vật quý hiếm xuyên quốc gia.
Chúa tể… trên giường!Sáng hôm ấy, Lực mò đến nhà tôi rất sớm. Vừa nhìn thấy tôi, gã đã cười hề hề: “Anh có việc đến nhờ chú đây…”. Làm một ực cạn chén trà, Lực ghé tai tôi thì thầm: “Anh đang tổ chức nấu cao hổ cốt tại nhà. Đảm bảo xịn 100%. Uống chỉ 1 lạng đã thành “chúa tể”… trên giường. Chú quen biết nhiều đại gia, manh mối dùm anh nhé”.
Cân hổ trước khi làm thịt.
Tôi cười khẩy: “Thôi đi ông! Hết cửa làm ăn rồi hay sao mà lại lao vào cái trò lừa bịp ma tịt ấy. Ông mà lại đòi nấu cao hổ cốt? Có mà hổ… lốn thì có”.
Tôi chưa kịp nói hết câu, Lực đã trừng mắt tức giận: “Ơ! Cái chú này láo thật. Quan hệ với anh bao nhiêu năm mà chú vẫn còn đa nghi Tào Tháo? Thằng Lực này, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa biết thất tín với ai, dù chỉ một lần, sao dám cả gan đi lừa bịp thiên hạ. Đây, chú không tin thì xem đi”.
Vừa nói, Lực vừa thò tay vào túi xách đưa cho tôi một xấp ảnh. Tôi giật mình. Bức ảnh thứ nhất: Lực cùng 3 thanh niên trai tráng khiêng con hổ vằn vện nằm phủ phục trên cáng tre. Bức ảnh thứ 2: Ngón tay trỏ bị cụt đốt của Lực đang chỉ vào con số 92 của chiếc cân bàn, trên đó, vị chúa sơn lâm nằm chỏng vó. Lật nhanh bức ảnh thứ 3, không thể tin vào mắt mình: Lực đang ôm thủ cấp của chúa sơn lâm, mắt cười tít, lưỡi thè lè dài gần bằng lưỡi của hổ…
Lia ánh mắt lươn tinh quái về phía tôi, Lực cười đắc thắng: “Đã tin chưa hở cháu ông Tào Tháo? Chưa à? Lại sợ thằng anh dùng kỹ thuật photoshop để lắp ghép ảnh chứ gì. Được! Chú mặc quần áo rồi đi theo anh. Hiện ở nhà anh còn một chú hổ đang nằm chờ vào nồi. Chú có thể mang theo máy ảnh, máy camera quay chụp thoải mái, nhưng với một điều kiện: cấm không được đưa hình bọn anh lên báo. Chú thề đi”.
Tôi thề liền với Lực mà không cần nghĩ ngợi. Máu nghề nghiệp sôi lên. Tôi vội vàng khoác máy lên xe theo Lực.
Nhà Lực nằm ven con sông Đáy. Ngôi biệt thự 4 tầng lộng lẫy với lối kiến trúc nửa Tây nửa Tàu vênh váo vươn khỏi lũy tre làng. Bước chân đến cổng, đã nghe thấy tiếng cười đùa rôm rả.
Tôi nhận ra tiến sĩ S., anh trai của thứ trưởng Bộ X. và luật sư Th., thuộc Đoàn luật sư Hà Nội. Tiến sĩ S. mặt đỏ lựng như gà chọi, đang huơ chân múa tay quảng cáo về công năng huyền diệu của cao hổ cốt: “Thú thực với các ông, trước kia chưa dùng cao hổ, tôi với bà nhà tôi tháng chỉ gọ ghẹ một đôi lần. Mà toàn chưa đến chợ đã hết tiền mới bực chứ. Bà xã nhà tôi buồn ra mặt, cứ nằm ườn như khúc gỗ, thở hắt ra. Từ ngày xơi được 2 lạng cao hổ cốt chính hiệu, bà nhà mặt lúc nào cũng tươi như hoa nở. Hễ nhận được điện của chú Lực, bà nhà liền sốt sắng mở két rút tiền giục tôi mua về ngay…”.
Luật sư Th. khành khạch cười: “Xin lỗi các bác gái ở đây! Em ấy mà. Trước đây đi xét nghiệm, bác sĩ bảo em rằng dịch thì lắm, mà tinh thì chẳng thấy đâu. Em nghĩ thế là mất giống rồi. Không ngờ, mới xơi 3 lạng cao hổ cốt của bác Lực, vợ em đã ễnh bụng liền. Thánh thế chứ lỵ”.
Bán hổ như bán… chó!Trong lúc mấy cô, mấy chị đang cười the thé, đấm lưng nhau thùm thụp, tôi theo chân Lực xuống nhà dưới. Máy quay phim, máy chụp ảnh đã sẵn sàng, nhưng nhìn khắp các xó xỉnh cũng chẳng thấy hổ đâu. Tôi nhìn Lực đầy nghi ngờ. Lực cười khì, nheo mắt, hất hàm về phía chiếc tủ đá kê lừng lững dưới bàn thờ rồi thủng thẳng bước đến.
Mở chiếc khóa sắt to đùng, Lực tì tay lên nắp tủ, tay kia chống nạnh, mặt bỗng đanh lại, giọng lạnh lùng: “Chú có thể quay phim, chụp hình thoải mái, kể cả quay cảnh bọn anh chặt hổ nấu cao. Nhưng với 2 điều kiện. Thứ nhất: Cấm được đưa hình bọn anh lên báo. Thứ 2: Quay xong, chú phải sao cho anh một bản. Chú chấp nhận thì làm. Nếu không, mời chú biến”.
Đầu tôi gật gật mà mắt cứ dán chặt vào chiếc tủ đá, nơi chúa sơn lâm đang ngự bên trong. Lực xoay người, gồng mình, mở nắp. Tôi căng mắt nhìn. Qua làn hơi nước mờ như sương khói, con hổ dài chừng hơn 1 m, nặng trên dưới 1 tạ đang nằm phủ phục. Màu lông vằn vện hiển hiện dưới ánh đèn chiếu của chiếc camera
Chúa sơn lâm nằm trong tủ đá.Tôi chạy vòng quanh chiếc tủ đá, tỉa tót từng khuôn hình, mồ hôi túa ra. Lực đập đập vào vai tôi, cười: “Thôi! Quay chừng ấy đủ rồi. Hôm nào làm thịt, chú về quay thoải mái”.
Lúc này, tôi mới ngớ người. Tại sao cả một con hổ to như vậy, Lực lại có thể đưa về nhà một cách ung dung mà không hề gặp một trở ngại nào? Và cứ như lời giới thiệu của gã, đây đã là con hổ thứ 6 được gã mua về? Dè dặt hỏi Lực, ai ngờ hắn cười hơ hớ: “Chán chú lắm! Thời buổi này chẳng có gì không làm được. Miễn là biết đường luồn lách. Nếu chú thích, anh sẽ mua cho chú một con, chở thẳng về nhà chú, rồi xẻ thịt, nấu cao tại chỗ. Nếu bị bắt bớ, anh chịu trách nhiệm. Mấy tay lang y ở Ngã Tư Sở thi thoảng vẫn phải nhờ anh nhập hàng về đấy chú ạ”.
Tôi cười: “Bác cứ nói đùa. Hổ bây giờ ở Việt Nam đếm trên đầu ngón tay. Thế mà bác bán hổ tằng tằng như bán chó, bố ai tin được?!”. Lực nổi cáu: “Chú càng nói càng ngu. Hổ ở Việt Nam hết thì kiếm hổ ở nơi khác chứ sao? Như bọn anh đây, toàn nhập hổ từ Ấn Độ, Bangladesh, Srilanka, Nga, Thái Lan… đấy thôi”. Nói đoạn, như sực tỉnh, Lực im bặt. Rồi cười hề hề kéo tay tôi: “Thôi! Lên nhà uống nước. Chú cứ hỏi linh tinh”.
Tôi đặt tiền chung 2 suất. Lực sướng lắm. Lái xe đưa tôi về tận nhà. Lúc chia tay, gã dặn đi dặn lại: “Sáng thứ bảy chú nhớ về sớm nhé. Về mà quay phim”.
Hoàng Anh Sướng (Tạp chí Thế giới mới)